San giật mình, chân tay run lẩy bẩy. Hèn gì khi thầy Mười dặt sợi dây Cà Tha lên vai chàng, San đã có linh cảm sắp phải làm một chuyện gì tội lỗi?
Có lẽ đọc được ý tưởng chàng, thầy Mười mỉm cười, nói:
- Tôi biết thầy đang lo lắng, nhưng lần này không có gì quá đáng đâu.
San miễn cưỡng nói cứng:
- Thưa thầy, dù có thế nào đi nữa, con cũng nhất định làm theo lời thầy dạy.
Thầy Mười gật gù.
- Tết, tốt, để tôi nói thầy nghe cho khỏi áy náy. Số là cách đây hơn một tháng, có con nhỏ đúng mười tám tuổi, còn trinh trắng. Tôi biết vậy vì nó là con nhà rất tử tế, đàng hoàng. Nó treo cổ chết vì thi Tú Tài rớt. Gia đình đem chôn ngay trong vườn sau nhà. Tôi định tối nay tới đào mộ nó lên, lấy cái ván hòm phía dưới về luyện một con Thiên Linh Cái để giữ căn nhà này. Nếu để quá trăm ngày là hỏng, nên phải làm ngay, càng sớm càng tốt.
San ngập ngừng hỏi:
- Thưa thầy, con biết gái còn trinh treo cổ tự tử thì linh lắm, nhưng phải là con một mới luyện Thiên Linh Cái được Không biết cô đó có anh em gì không?
Thầy Mười mỉm cười.
- Nó là con một mới đáng nói chứ.
Tự nhiên San thấy hăng hái lạ lùng.
- Như vậy chắc thầy cũng biết là khi đem được hồn cô gái này về đây rồi, dù cho thầy có làm cách nào, khi để cô ta giữ cái am này, con vẫn là người ra vô thong thả.
Thầy Mười cười thành tiếng.
- Với ai tôi còn ngại, với thầy tôi đâu sợ gì. Không lý thầy lại phản tôi được sao?
San lật đật.nói ngay:
- Con đâu dám, nhưng nói thế để thầy biết trong vụ này, con cũng có lợi nữa. Thầy có nghĩ ra không?
- Làm gì tôi không biết, chẳng những thầy ra vô đây tự do mà thầy cũng còn sai khiến được con Thiên Linh Cái của tôi nữa. Nhưng thầy biết ràng, nếu thầy xử dụng nó mà không có phép của tôi, thầy có ở yên được không? Hơn nữa, tôi phải cần thầy vì nếu không có thầy, con Thiên Linh cái đó không theo tôi về đây. Phải cần một thanh niên trẻ mới giữ được hồn phách nó trong này. Tôi già rồi, lo sao nổi. Bữa hôm tôi để thầy luyện phép với cô Lệ cũng là để thử sức lực của thầy nữa đó. Thầy không bị cô ta vật ngã cũng là tay khá rồi. Con ma đầu này về đây có hầu hạ thầy vài lần cũng chẳng nhằm nhò gì. Hơn nữa, thầy đã có dây Cà Tha ba mươi sáu mắt bằng vàng còn sợ gì ai.
Quả thực điều này San chưa biết, nghe thầy Mười nói chàng rùng mình, mồ hôi vã ra ngay, lo sợ...
Chiều hôm đó, San và thầy Mười lục dục sửa soạn đồ nghề để tối đến đào mả cô Hai Thu.
Nhà cô Hai Thu cách đây mấy cái vườn. Có thể đi đường tắt luồn qua nhữngvườn cây để tới đó mà không phải dùng con đường cái của làng xóm. Cô Hai Thu co khuôn mặt thật đẹp. Thầy Mười cho San coi hình của nàng - Cái hình đó một người đệ tử của thầy cho mấy bữa trước - Trong hình, San thấy cô ta ốm yếu, giáng người ẻo lả, nhưng đặc biệt cô có cặp mắt thực đa tình và chiếc miệng hơi rộng, cặp môi lại mỏng.
Sau khi sửa soạn xong đồ nghề đào sới và bùa chú cũng như các thứ vật dụng cần thiết khác, thầy Mười bảo San đi ngủ để tới khuya có đủ sức làm việc. San chui ngay vào căn phòng nhỏ bữa trước, leo lên giường đánh một giấc. Trong giấc ngủ chập chờn, chàng mư thấy cô Hai Thu, hình bóng của nàng hiện ra thực rõ, mớ tóc dài óng ướt chẩy xuống tới lưng qưần. Khuôn mặt buồn vừi vợi, hình như lúc nào nàng cũng đang khóc thút thít. Hình ảnh của một người con gái yếu đuối ngồi khóc là điều tối ky của San, trong đời đã không biết bao nhiêulần, chànglàm những chuyện điên rồ vì lừi yêu cầu của những cô gái đẹp mau nưức mắt. Hình như nước mắt của họ có mãnh lực thiên thần điều khiển con người chàng theo ý muốn. Biết được yếu điểm đó mà không thế nào chàng tránh được. Khôngbiết một ngày nào đó, có vì những giọt nước mất của các cô gái này làm cho San thân bại danh liệt khống? Tối hôm nay, chưa tới giờ khởi sự mà San đã thấy cô Hai Thu ngồi khóc, tự nhiên lòng San đau quặn, chàng muốn được ôm nàng vào lòng để nói những lời an ủi ngọt ngào nhất cho nàng vơi đi những tức tửi đang dâng trào...
- Dậy... dậy thầy San, tới giờ rồi.
San tụt ngay xuống giường theo thầy Mười ra vườn. Có bốn đệ tử của thầy Mười cùng đi theo. Trừi tối thui, thầy Mười bảo San:
- Thầy đi sát vô tôi, trời tối bước loạng quạng té xuống vũng đó.
San vâng, dạ bước theo thầy Mười. Mọi người đi len lỏi giữa những cây ăn trái trong vườn, hết khu này tới khu khác.
Thầy Mười thông thạo lối đi nên San thấy thầy đi ào ào, đặc biệt nhất là không thấy một tiếng chó sủa nào. Có lẽ thầy Mười đã nghiên cứu kỹ đường đi nước bước, tránh xa những căn nhà có chó để không bị lộ lùnh tích. Chẳng bao lâu, mọi người tới một gò đất nhỏ bên cạnh mấy nấm mộ xây đã lâu đời. Có lẽ đây là nghĩa trang gia đình của cô Hai Thu. Thầy Mười chỉ nấm mộ mới bảo San:
- Cái này đây thầy San.
San bỏ đồ nghề xuống, lấy ra bốn cây đèn cầy đỏ, cắm bốn góc chung quanh nấm mộ như lời thầy Mười dặn hồi chiều rồi thắp một bó nhang thực lớn, chia ra làm hai, một nửa đưa cho thầy Mười. Cả hai bất đầu niệm chú, bắt ấn gọi hồn cô Hai Thu về. Không đầy một phút sau đã có gió lạnh thổi từ phía sau tới, lá cây cọ vào nhau nghe sào sạt đến rợn người. San biết lúc này yếu tay ấn có thể nguy hiểm tới tính mạng nên cố tập trung tinh thần vào khẩu quyết.Hình như có tiếng khóc ỉ ôi đâu đây. Bốn ngọn đèn cầy đỏ cháy leo lắt, chập chừn rồi bất chợt tắt vụt. Thầy Mười nói thực nhanh:
- Chúng ta khởi sự đào được rồi.
San không nói một tiếng nào, cắm bó nhang xuống đất và cố ra sức đào thực mau. Thầy Mười cũng đã lấy cuốc sẻng ra phụ với chàng.
Nói là phụ chứ kỳ thực thầy Mười còn đào nhanh hơn San nhiều. Bốn đệ tử của thầy Mười còn lanh lẹ hơn nữa. Bỗng trời như sụp hẳn xuống vì mây đen ở đâu kéo tới thực mau. Mặt trăng đã èo ọt lại bị đám mây đen che khuất làm trời tối mò mò. Có lẽ trời muốn mưa lớn. Gió đã bắt đầu thổi mạnh.
Sáu người hì hục đào bới, đến lúc mồ hôi San vã ra,muốn kiệt sức thì cũng vừa đụng tới quan tài. Bây giừ thầy Mười mới lên tiếng.
- Thôi, thầy San nghỉ đi, để cho tụi nó làm. Mình còn phải làm việc khác.
San biết mình phải làm gì, và cứ như thế tiến hành, không nói một lời nào.
Mùi nhang và trầm hương quện trong gió thơm ngào ngạt. Khi chàng và thầy Mười làm xong công việc của nùnh rồi, phụ với bốn người đệ tử của thầy Mười trục quan tài lên. Họ lật úp quan tài xuống rồi tháo lấy tấm ván dưới đáv quan tài. Thầy Mười dán đủ ba mươi sáu đạo bùa lên lưng xác chết, mùi hôi thối xông lên thực ghê người. San đã đốt thực nhiều trầm hương mà cũng không ăn thua gì. Trước khi hạ quan tài xuống, chàng xé một vạt áo cô Hai Thu, lấy miếng vải áo cột vào tay rồi ra gốc cây gần đó bắt ấn niệm chú. Trong khi thầy Mười và bốn đệ tử của ông hạ quan tài xuống huyệt, lấp đất lại. Quan tài đã bị lật úp ngay từ đầu nên khi hạ huyệt, xác cô Hai Thu nằm úp xuống phía dưới. Họ lấp đất đắp lên, San phải nhắm mắt lại niệm chú định thần. Một lúc sau, trời đổ mưa thực lớn. Những giọt mưa đập vào mặt San nghe ran rát. Gai ốc nổi cùng mình vì lạnh, từ phút này trở đi, chàng không được phép mở mắt nữa cho tới khi đám đệ tử thầy Mười cõng chàng về nhà. Họ lột hết quần áo chàng và được lau thật khô nhưng San vẫn lạnh cóng. Tấm ván hòm đã được rửa thật sạch và để ngay trước bàn thờ. Đám đệ tử thầy Mười khiêng chàng đặt nằm dài trên tấm ván.
Bây giờ trên thân thể San chỉ còn sợi dây Cà Tha ba mươi sáu mắt bằng vàng cột ngang bụng và miếng vải áo cô Hai Thu cột ở cổ tay.
Thầy Mười bắt dầu đọc một bài kinh nghe rợn người, âm thanh thê thảm của thầy kéo dăi ra, ê a trong mưa gió. Sau khoảng một cây nhang, đám đệ tử thầy Mười lấy bút vẽ thân hình San lên tấm ván hòm, chàng không mở mắt ra nhưng cảm thấy chiếc bút chì chạy dài dọc theo cơ thể, cọ vào miếng ván kêu kèn kẹt. Sau đó, họ khiêng chàng lên kéo miếng ván ra. San nghe thấy tiếng cưa cọt kẹt, mọi người không ai nói với ai một lời nào. Giọng ngâm nga những câu kinh lạ tai của thầy Mười vẫn đều đều. Ngoài trời mưa thực lớn. Sấm chấp ầm ỳ và chói lòa, nhưng bây giừ San đã cảm thấy dễ chịu; không còn lạnh như trước nữa. Tuy nhiên, chân tay rã rời vì mệt mỏi. Có lẽ chàng đã dùng quá sức khi đào mộ cô Hai Thu. Hình như vì mệt mỏi chàng thiếp đi lúc nào không biết.
Chẳng hiểu San ngủ được bao lâu, khi giật mình tỉnh dậy, mở mắt ra, chẳng thấy ai chung quanh nữa. Cái hình nhơn bằng tấm ván hòm được cưa theo kích thước của chàng dựng ngay vách tường bên trái. Giữa mùi hương trầm của nhang đèn và ánh sáng chập chờn của những ngọn nến, hình nhơn trông như lay động rồi từ từ tiến lại phía chàng. Khi tới gần, San nhìn rõ đó không phải là cái hình nhơn bằng gỗ nữa, rõ ràng là cô Hai Thu bằng xương bằng thịt, đang rụt rè tiến lại. Dáng đi của nàng như sợ sệt và trông hết sức khổ sở. Có lẽ nàng đang khóc. Lòng chàng tự nhiên thấy bùi ngùi cho một cô gái xấu số, đoản mệnh. Thấy nàng đứng lại, không dám tiến lại gần San, chàng bảo nàng:
- Em lại đây. Nín đi, đừng khóc nữa.
San đã cố nói thực nhẹ nhàng và thân mật với nàng, vậy mà lời nói của chàng làm cô Hai Thu sợ sệt, nàng nhỏ nhẹ thưa ngay.
- Dạ... dạ, em không dám khóc nữa.
Vừa nói, nàng vừa tiến lại gần San và ngồi xuống. San kéo nàng vào lòng, thân thể nàng nhẹ như một làn khí bồng bềnh.
- Tại sao trông em buồn quá vậy. Cười lên được không?
- Dạ... dạ... em xin cười để anh được vui.
Nàng bắt đầu ngước mặt lên mỉm cười, hai mắt hơi nheo lại thực tình tứ, chiếc miệng chúm chím, hơi thở từ từ nóng lên. San vòng tay ôm lấy nàng ghì sát vào lòng. Bờ môi ngọt lịm của Thu làm chàng ngây ngất. Quần áo nàng rơi rớt xuống sàn nhà nhẹ như hơi sương. Thân thể nhỏ nhắn, ẻo lả và mát rượi. Da thịt nàng trắng muốt, mịn như tơ. Nàng thì thâm bên tai chàng.
- Em cám ơn anh, em cám ơn anh đã cho em về đây. Xin anh đừng bao giờ hắt hủi em. Em tự nguyện làm một tên nữ tỳ cho anh sai khiến. Em có thể đạp chân lên vạn vật trong vũ trụ này, nhưng xin cho em được tôn thờ anh. Thể xác em là của anh, vì hiện giờ nó mang hình tượng anh, hơi thở anh, và tinh khí anh nữa. Hồn vía em cũng nằm trong tay anh. Anh để em sống, em được sống. Anh bắt em phải chết; thân thể em sẽ phải tan thành cát bụi. Xin anh thương em. Em sẽ làm tấtcả những gì anh sai khiến để anh được vui.
Từ nhỏ tới lớn, San chưa bao gìư được nghe bất cứ một người nào nói với chàng bằng những lời êm ái quị lụy như vậy Tâm thần chàng đê mê về những âm thanh ngọt ngào tình tứ ấy.
Mặc dù biết rằng, người con gái đang kề môi, áp má là do pháp thuật của thầy Mười mang nàng từ lòng đất về, nhưng không hiểu sao, chàng vẫn say mê mà không một chút sợ sệt.
San hôn lên ngực nàng, bộ ngực con gái trắng ngần và hồng đỏ vút cao. Nàng cười khúc khích, âm thanh thực dâm dật, mừi mọc lạ thường.
San thấy những làn khói nhang đèn trên bàn thừ tỏa ra bao phủ cả căn phòng nhỏ, hình như chúng kết lại với nhau thành một đám mây, nâng hai người lên cao. San cảm thấy thân thể bồng bềnh ngây ngất. Có tiếng suối chẩy, chim hót đâu đây và thân thể Thu nhập với chàng làm một.
San nghe nàng thì thào:
- Anh... anh ơi... em yêu anh. Em sẽ theo anh tới bất cứ nơi nào trong vũ trụ này để hầu hạ anh.
San ngờ vực hỏi nàng:
- Làm sao em theo anh được khi hình nhơn em đặt ở đây
Thu mỉm cười:
- Đây là một điều thầy Mười không biết. Khi em bước ra khỏi hình nhơn đó rồi, em không thùy thuộc vào nó nữa.
Tấm mảnh hòm đó chỉ có giá trị đưa thể xác và hồn vía em từ thế giới khác về đây, chứ em không lệ thuộc vào nó. Bây giờ là vào mệnh lệnh của anh thôi. Tuy nhiên, phải sống ở đây đủ bẩy ngày mới đủ cứng cáp để theo anh vĩnh viễn được San chỉ miếng vải chàng xé ở vạt áo Thu đang cột trên tay, hỏi:
- Còn miếng vải này có công dụng gì không?
Thu lắc đầu:
- Không, nó chỉ có giá trị đưa em về đây cho khỏi lạc đường là hết rồi.
- Trong vòng bẩy ngày em ở đây, nếu anh không tới thăm em có sao không?
Thu lắc đầu:
- Không sao đâu anh, nhưng em nhớ anh thôi.
Có lẽ nàng làm chàng cảm động thực sự, San ôm lấy nàng với muôn ngàn cảm giác sung sướng tột cùng và lịm đi trong giấc ngủ đam mê...
Khi thầy Mười đánh thức San dậy, Mặt trời đã lên thực cao. Chàng lười biếng mở mắt nhìn thầy Mười và cảm thấy thân thể rã rượi.
Thầy Mười mỉm cười, nói:
- Tôi tới đây từ sáng sớm luyện phép, thấy thầy ngủ ngon lành quá nên bây giờ mới đánh thức thầy dậy. Thầy đi súc miệng đi, chúng mình đi ăn hủ tíu chơi. Qưần áo của thầy được xấp nhỏ giặt sạch sẽ rồi.
San ngạc nhiên nhìn bộ đồ mình để bên cạnh, tất cả giấy từ và những thứ lỉnh kỉnh cũng được xếp ngay ngăn để đó Lúc đó chàng mới để ý, mình còn nằm đây trần truồng. Vừa định với bộ đồ mặc vô, thầy Mười đã nói.
- Thầy mang quần áo ra sau hè tắm rửa đi, đêm qua đất cát làm thầy lấm lem rồi.
San mỉm cười chữa thẹn, nói lảng đi:
- Dạ, tối qua trời mưa lớn quá.
Thầy Mười có vẻ thích thú:
- Ừ, cơn giông tối qua giúp tụi mình xóa sạch dấu vết ở gò mả cô Hai Thu, nếu không, chẳng làm thế nào che mắt được gia đình cô ấy biết có người đào mộ.
San cũng chợt nhớ ra đỉều đó và thấy vui vui. Chàng ôm mớ quần áo đi vòng ra mé sau am.
Qua một đêm mưa to gió lớn, cây cối trong vườn trông thực xác xơ, lá rụng bừa bãi. Vài cành cây gẫy gục ngang đường.
Chàng tới phía sau am thấy ngay chỗ thầy Mười lấy mấy tấm phên che lại làm nơi cho thân chủ tắm rửa và thay quần áo. Một lu nước đầy ắp nước mưa được hứng từ thân cây cau xuống. San thấy có đủ cả sà bông và khăn tắm để ở đó, chắc chắn thầy Mười đã sửa soạn sẵn cho chàng từ trước.
Mặt trời chói chan của một tháng hè tỏa ra hơi nóng ngay từban mai làm những gáo nước mưa dội vào thân thể San mát rười rượi. Chàng tắm rửa xong, súc miệng sạch sẽ, múc gáo nước mưa uống một hơi. Ngụm nưức chẩy qưa cổ họng đi vào thân thể như một luồng gió mát thổi tới tận lục phủ ngũ tạng, chưa có một ly nước nào làm chàng cảm thấy khoan khoái và ngọt lịm như ngụm nước mưa sáng nay.
Trở vào am, San thấy thầy Mười đang lui khui thắp những ngọn nến trên tấm hình nhơn bằng gỗ đặt nằm trước bàn thờ, chỗ chàng ngủ tối qua. Đèn cầy được thắp dọc theo đường xương sống, chân và tay của hình nhơn. Đặc biệt trên đầu được xếp thành hình bát quái.
Thầy Mười thấy San trở lại, mỉm cười, trỏ cái hình nhơn, nói:
- Sau bẩy ngày, cô Hai Thu không còn là cô Hai Thu nữa. Nó sẽ là thuộc hạ của tôi, có nhiệm vụ giữ am. Đứa nào vô đây lục lọi, ăn trộm đồ, kể như tới số.
San thắc mắc hỏi:
- Thưa thầy, như vậy đâu có phải là Thiên Linh Cái nữa. Mình luyện phép này giống như một loại ma xó của người thượng du Bắc Việt.
Thầy Mười nhìn San ngạc nhiên.
- Thầy cũng biết vụ ma xó nữa sao?
- Dạ, con sanh tại tỉnh Thái Nguyên và bố con là một điền chủ ở vùng biên giới Việt Hoa. Ông cụ có nhiều vườn trà lắm, bởi vậy nhơn công đa số là những người thiểu số vùng núi cao. Họ hay luyện phép ma xó để giữ nhà.
Thầy Mười gật gù.
- À, thì ra thế. Chứ không lẽ thầy Tư làm sao biết được phép này mà nói cho thầy nghe. Nhưng sự thực thì phép của mình không giống như ma xó của người thượng du Bắc Việt. Đây là loại Thiên Linh Cái dữ dằn hơn ma xó nhiều. Mình có thể sai khiến hắn đi vạn dặm giết người như chơi. Tuy nhiên, phải biết rõ về người đó và chỉ có thể làm được một lần thôi, khi y nghe lời mình, giết địch thủ rồi, cũng siêu thoát luôn.